Viết lúc 1:55 trưa 29/08/2010
Có bao giờ anh biết đến một em nhớ anh đến ngạt thở, đến tức ngực, tự nắm tay thật chặt, tự ôm lấy mình mà nước mắt cứ trào ra?
Có bao giờ anh biết đến một em đằng sau những dòng chữ "em nhớ anh nhìu"? hay đó đơn thuần chỉ là những ký tự đều đặn đọc lên thấy hay hay?
Có bao giờ anh biết đến một em tươi cười rạng rỡ, những kế hoạch trải dài những ngày không anh, chỉ nỗi nhớ thì không sao học cách lấp đầy?
Có bao giờ anh biết đến một em đôi khi chững lại, đưa bàn tay trái ngắm nghía cái mặt dây chuyền giống như cái nhẫn, khẽ vui nhưng sợ hãi? Vì sao vại?? Vì cô độc. Vì nỗi nhớ. Vì mỗi lần trái tim nhói lên hạnh phúc vì cảm giác hai bàn tay này có hơi ấm. Vì " sợ 1 ngày em không đủ sức nắm tay anh nữa.....nhưng e vẫn nhớ a... nhớ cái cảm giác giản dị. Êm ái. Thiết tha.
Có bao giờ anh biết đến một em băn khoăn và bối rối, chẳng biết nên nghĩ gì, chẳng biết nên làm gì, chẳng biết nên nói gì để thoát khỏi những lăn tăn bất chợt nhưng đau, để anh khỏi lo, để anh khỏi mệt?
ngủ đi nhé....tôi ơi...................
Nhớ.
Ừ thì nhớ đấy.
Nhận thì nhận, có gì mà ngại.
Nhưng mà chẳng thích nhớ chút nào.
Cả ngày luẩn quẩn quanh việc chờ tin nhắn, đọc tin, cười 1 mình, rồi nghĩ ngợi linh tinh, tưởng tượng lung tung.
Không thích như thế.
Vì nhớ nghĩa là xa, nghĩa là không gặp.
Mà gặp xong về lại nhớ hơn.
Chẳng thà đừng gặp.
Nghĩa là sao?
Nghĩa là không gặp nữa, không quen nữa, không biết nữa, để không phải nhớ nữa.
Có lúc tặc lưỡi mặc kệ, cứ liều mà yêu, đến đâu thì đến.
Nhưng rồi lại thấy chợn, vì những trăn trở, những dự định của người ta từ trước khi mình xuất hiện.
Thế là lại ghìm mình, lại che giấu đi cảm xúc.
Ừ, gì chứ che giấu cảm xúc là một trong những sở trường m
No Comment.